Thơ hay về triết lý cuộc sống
Thơ hay về triết lý cuộc sống giúp bạn định hướng được lẽ sống tích cực, luôn biết cách đối nhân xử thế. Triết lý cuộc sống luôn giúp cho chúng ta hoàn thiện bản thân mình, hãy cùng tìm thấy điều đó qua những bài thơ dưới đây!
Bài 1: Lẽ sống
(Thơ Đặng Hải)
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đời có ích tệ sống chơi
Ai làm trăm sự cho ta sống
Cớ sao tham sống chỉ hại đời
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đẹp xem ai quyết xây đời
Tự tránh xa hoa nơi đàng điếm
Trần thế không nên sống ham chơi
Vui sao sống đẹp mãi sáng ngời
Ghi dấu sáng danh nghĩa tình đời
Nhân văn ghi chép thiên niên kỷ
Nghĩa tình cao cả với con người.
Bài 2: Thơ Đạo Phật
Sống không giận không hờn không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống vươn lên cho kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với những người chung sống…
Sống là động nhưng lòng luôn bất động
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
Sống hiên ngang danh lợi xem thường
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Bài 3: Thơ Tự Sự
(Nguyễn Quang Vũ)
Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai!
Bài 4: Thơ Sống – Chết
(Đặng Văn Bá làm nhân cái chết Tây Hồ Phan Châu Trinh)
SỐNG
Sống dại mà chi sống chật đời!
Sống xem Âu Mỹ hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến,
Sống chịu ngu si để bạn cười!
Sống tưởng công danh không tưởng nước,
Sống lo phú quí chẳng lo đời.
Sống mà như thế đừng nên sống,
Sống dại sinh chi đứng chật đời.
CHẾT
Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.
Bài 5: Thơ Nguyễn An Ninh
SỐNG
Sống mà vô dụng, sống làm chi
Sống chẳng lương tâm, sống ích gì?
Sống trái đạo người, người thêm tủi
Sống quên ơn nước, nước càng khi.
Sống tai như điếc, lòng đâm thẹn
Sống mắt dường đui, dạ thấy kỳ
Sống sao nên phải, cho nên sống
Sống để muôn đời, sử tạc ghi.
CHẾT
Chết sao danh tiếng vẫn còn hoài
Chết đáng là người đủ mắt tai
Chết được dựng hình tên chẳng mục
Chết đưa vào sử chứ không phai
Chết đó, rõ ràng danh sống mãi
Chết đây, chỉ chết cái hình hài
Chết vì Tổ quốc, đời khen ngợi
Chết cho hậu thế, đẹp tương lai.
Bài 6: Sống với Chết
(Trần Nhuận Minh)
Sống ao ước muốn mong mọi thứ
Chết một đồng một chữ không theo
Thế gian cái sướng, cái nghèo
Cái danh, cái lợi là điều mộng mơ
Sống được những phút giây thoải mái
Kiếp con người được lãi thế thôi
Bao nhiêu những phút vui cười
Ấy là phần thưởng mà trời ban cho
Sống với những buồn lo ngày tháng
Sống nhọc nhằn với sáng hôm mai
Nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơi
Thật là cuộc sống phí hoài biết bao
Cái chết kia, ai nào đã thoát
Số mệnh, trời định đoạt, ai hay
Được vui, hãy biết hôm nay
Vì đời những cái rủi, may bất thường
Phúc với họa, đôi đường ai biết
Tạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầu
Chẳng nên mong quá sang giàu
Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi
Cho mệt xác để rồi cũng chết
Lãi trên đời là biết sống vui
Nghèo mà lòng dạ thảnh thơi
Còn hơn giàu có suốt đời lo toan
Chỉ tại bởi lòng tham ra cả
Thành cuộc đời vất vả quanh năm
Óc đầu suy nghĩ chăm chăm
Đôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười
Sao không nghĩ kiếp người là mấy
Gương thế gian trông thấy rõ ràng
Sống thời tích trữ bạc, vàng
Sống thời tay trắng không mang được gì
Còn được sống, tiêu đi là lãi
Chết thiệt thòi, vừa dại, vừa ngu
Bản thân chỉ biết có thu
Chi ra lại sợ không bù được ngay
Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọa
Miệng có thèm cũng chẳng dám ăn
Lòng còn đo đắn băn khoăn
Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi
Sao chả biết con người là quý
Sống coi tiền như vị thần linh
Để tiền sai khiến được mình
Thật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười
Trong vạn vật con người là quý
Của làm ra còn mất như chơi
Chỉ duy có một con người
Tan ra là hết muôn đời còn đâu?
Bài 7: Dòng đời
(Thơ Đinh Văn Nhã)
Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!
Bài 8: Thành Công
(Ralph Waldo Emerson, 1803-1882)
Bạn ơi! biết cười luôn, biết yêu nhiều
Được người đời kính trọng
Được con trẻ yêu mến
Được phê bình là ” tạm được”
Chịu đựng được cái đau bị bạn bè phản bội
Biết thưởng thức cái đẹp
Biết tìm ra cái tốt nhất nơi người khác;
Biết cống hiến hết mình
Để lại cho đời một cái gì tốt hơn
Ví như nuôi con cái nên người
Hoặc vun xới một mảnh vườn tốt tươi
Hoặc xã hội được cái thiện;
Đã chơi say mê và cười thoải mái
Và ca hát vang lừng
Biết đã giúp một cuộc đời được dễ thở hơn
Vì mình đã làm đã sống…
Bạn ơi, như vậy là đã thành công!
(TS. Phùng Liên Đoàn dịch)
Bài 9: Tự Nguyện
(Thơ Trương Quốc Khánh)
Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Là người, tôi sẽ chết cho quê hương
Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm
Từ nam ra ngoài bắc báo tin nối liền
Là hoa, tôi nở tình yêu ban sớm
Cùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình
Là mây, theo làn gió tung bay khắp trời
Nghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lời
Là người, xin một lần khi nằm xuống
Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ
(2013)
Bài 10: Tuổi hai mươi: làm gì đây?
(Tạ Quang Bửu)
Hai mươi năm nay, cơm ta ăn ta không đi cày,
Đường hầm và cầu ta không đắp không xây,
Hai mươi năm nay ta nhắm mắt ta đi theo thầy,
Chữ nghĩa dùi mài, đói kẻ khác, ta mâm đầy!
Khoan! Khoan dô khoan! Khoan dô khoan! Khoan dôôô… Khoan!
Non sông ai đắp, ai giữ gìn mới có ngày nay?
Nay ta hai mươi ta vác cuốc ta xin đi cày
Lam lũ bùn lầy với đất nước với dân này!
Tìm đường sống! Tìm đường sống! Tìm đường sống…!
Trời vừa sáng, tuổi hai mươi, đất vẫn tươi! Máu anh hùng…!
Tìm đường sống…! Tìm đường sống…!
(2013)
Bài 11: Một lời cảm ơn
(Sưu tầm)
Là con người cần có một tấm lòng
Để trải rộng trao cuộc đời trước mặt
Để ý chí luôn lớn hơn vật chất
Để chúng ta sống chân thật bên nhau
Nếu chẳng may ai hoạn nạn nơi đâu
Đừng nghĩ rằng tiền sẽ mua được hết
Đừng mặc cả bán cuộc đời, cái chết
Hãy nhớ: đồng tiền bạc trắng hơn vôi
Vật chất nào đổi được tấm lòng người
Giữa đời thường bon chen và gấp vội
Cầm bát cháo, khắc lời ông cha nói
Bước lên bờ lưu luyến bến đò xưa
Được ai giúp xin đừng quên gửi thưa
Một lời đáp là ngàn vàng cao giá
Cùng ánh mắt sẽ thay cho tất cả
Trước một tấm lòng ta hãy nhớ: Cảm ơn!
Những bài thơ hay về cuộc sống khó khăn
Những bài thơ hay về cuộc sống khó khăn được sưu tầm trong bài viết này hi vọng sẽ làm bạn vơi bớt đi nỗi lòng, sẽ mạnh mẽ và vượt qua được những thử thách, gian nan. Dù có bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ cố gắng để vượt qua và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.
THỜI BUỔI NÀY LÀM SAO PHÂN THẬT GIẢ
(Thơ: Tùng Trần)
Thời buổi này làm sao phân thật giả
Khi lòng người đầy giả trá đa đoan
Lúc sang giàu luôn nói dạ sắc son
Dù biển cạn đá mòn không thay đổi
Nhưng phút chốc tất cả thành mây khói
Khi kim tiền làm thay đổi nghĩ suy
Những mặn nồng từng bảo mãi khắc ghi
Rồi quay lưng bước đi không ngần ngại
Có phải chăng sống chân tình là dại
Cớ sao mình chẳng mai mải như ai
Thì môi gầy đâu nếm vị đắng cay
Và cuộc sống chẳng u hoài da diết
Đến bây giờ tôi mới hay mới biết
Đừng dại khờ quá tha thiết thật tâm
Để hạ sang trời chẳng đổ mưa dầm
Hay đêm đen không âm thầm buồn bã
Thời buổi này làm sao phân thật giả.
ĐỜI TA MỌI CHUYỆN ĐÃ RỒI
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Đang vui lắm lúc lại buồn
Tại sao mãi cuốn trong guồng phù hư
Não phiền đè nặng tâm tư
Chỉ mong giây phút niệm từ để quên!
Sinh thời cha mẹ đặt tên
Mấy mươi năm lạc, trôi bên chợ đời
Đổi bao nước mắt, nụ cười
Thì ta thử hỏi kiếp người còn chi?
Gỡ dòng lệ đọng trên mi
Quơ quào hết những sân si để dành
Thử chơi một trận tan tành
Xem ta còn có mạnh lành hay chăng!
Cuối cùng ngồi lại ăn năn
Một câu niệm Phật còn lăn tăn nhiều
Vì chưng trước đã làm liều
Hỏi rằng phật có dắt dìu kẻ mê
Bây giờ nghe những khen chê
Bình chân như vại chẳng hề bận tâm
Hơn thua cũng mấy mươi năm
Sang hèn cũng ở trong trầm luân thôi
Đời ta mọi chuyện đã rồi
Cố đi cho hết kiếp người dở dang!
ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ
Thơ: Thanh Hùng
Bởi cuộc sống là vòng xoay xuôi ngược
Có bao giờ đời giống được như mơ
Bạn tâm giao đôi lúc lại hững hờ
Những trân tráo nào giờ luôn xuất hiện
Ta chẳng phải có quá nhiều định kiến
Nhưng cuộc đời là vai diễn thật hư
Để thời gian ta mới hiểu từ từ
Đời là thế đâu giống như giấc mộng
Có nhiều lúc thấy lòng sao trống rỗng
Như cuộc tình phút chốc bỗng rời xa
Dù yêu nhau luôn thắm thiết mặn mà
Câu từ tạ là ta rời nhau mãi
Thôi đừng mộng sẽ không còn tê tái
Sống bình thường ta lại thấy vui hơn
Đời dạy ta không biết giận hay hờn
Để ánh sáng mở ra trong đêm tối
Hãy sống thật để không còn niềm nỗi
Bởi cuộc đời không thể nói như mơ
Cứ xem ta như là kẻ khù khờ
Mà vui vẻ chẳng bơ vơ sầu muộn.
TÀN CUỘC CHƠI
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Tàn cuộc chơi ta trở về nhìn lại
Có niềm vui và cũng lắm nỗi buồn
Những chấp ngã vướng vào nhau thì phải
Thấy nụ cười, lẫn nước mắt vừa tuôn
Tàn cuộc chơi vẫn còn muôn suy nghĩ
Những hơn thua, những đố kỵ còn nhiều
Cán cân nghiêng giữa chân tình, lý trí
Khi trong lòng chưa trọn vẹn thương yêu
Tàn cuộc chơi như một chiều hoang vắng
Một mình ta giữa thinh lặng ngẫm đời
Kiếp vô thường có ngọt ngào, cay đắng
Cứ nhẹ nhàng đón nhận những chơi vơi
Tàn cuộc chơi ta vẫn cười mãn nguyện
Mất hay còn, đi hay đến… tùy duyên
Lấy buồn vui cùng câu thơ hòa quyện
Chẳng có chi vướng bận với ưu phiền
Tàn cuộc chơi trở về miền bình lặng
Ngắm hạt mưa, ngắm màu nắng chan hòa
Những lao xao cuộc đời ta đã quẳng
Để lòng mình đầy cảm xúc thăng hoa!
Lẽ sống
(Thơ Đặng Hải)
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đời có ích tệ sống chơi
Ai làm trăm sự cho ta sống
Cớ sao tham sống chỉ hại đời
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đẹp xem ai quyết xây đời
Tự tránh xa hoa nơi đàng điếm
Trần thế không nên sống ham chơi
Vui sao sống đẹp mãi sáng ngời
Ghi dấu sáng danh nghĩa tình đời
Nhân văn ghi chép thiên niên kỷ
Nghĩa tình cao cả với con người
Sống với Chết
(Trần Nhuận Minh)
Sống ao ước muốn mong mọi thứ
Chết một đồng một chữ không theo
Thế gian cái sướng, cái nghèo
Cái danh, cái lợi là điều mộng mơ
Sống được những phút giây thoải mái
Kiếp con người được lãi thế thôi
Bao nhiêu những phút vui cười
Ấy là phần thưởng mà trời ban cho
Sống với những buồn lo ngày tháng
Sống nhọc nhằn với sáng hôm mai
Nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơi
Thật là cuộc sống phí hoài biết bao
Cái chết kia, ai nào đã thoát
Số mệnh, trời định đoạt, ai hay
Được vui, hãy biết hôm nay
Vì đời những cái rủi, may bất thường
Phúc với họa, đôi đường ai biết
Tạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầu
Chẳng nên mong quá sang giàu
Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi
Cho mệt xác để rồi cũng chết
Lãi trên đời là biết sống vui
Nghèo mà lòng dạ thảnh thơi
Còn hơn giàu có suốt đời lo toan
Chỉ tại bởi lòng tham ra cả
Thành cuộc đời vất vả quanh năm
Óc đầu suy nghĩ chăm chăm
Đôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười
Sao không nghĩ kiếp người là mấy
Gương thế gian trông thấy rõ ràng
Sống thời tích trữ bạc, vàng
Sống thời tay trắng không mang được gì
Còn được sống, tiêu đi là lãi
Chết thiệt thòi, vừa dại, vừa ngu
Bản thân chỉ biết có thu
Chi ra lại sợ không bù được ngay
Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọa
Miệng có thèm cũng chẳng dám ăn
Lòng còn đo đắn băn khoăn
Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi
Sao chả biết con người là quý
Sống coi tiền như vị thần linh
Để tiền sai khiến được mình
Thật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười
Trong vạn vật con người là quý
Của làm ra còn mất như chơi
Chỉ duy có một con người
Tan ra là hết muôn đời còn đâu?
Dòng đời
(Thơ Đinh Văn Nhã)
Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!
Thành Công
(Ralph Waldo Emerson, 1803-1882)
Bạn ơi! biết cười luôn, biết yêu nhiều
Được người đời kính trọng
Được con trẻ yêu mến
Được phê bình là ” tạm được”
Chịu đựng được cái đau bị bạn bè phản bội
Biết thưởng thức cái đẹp
Biết tìm ra cái tốt nhất nơi người khác;
Biết cống hiến hết mình
Để lại cho đời một cái gì tốt hơn
Ví như nuôi con cái nên người
Hoặc vun xới một mảnh vườn tốt tươi
Hoặc xã hội được cái thiện;
Đã chơi say mê và cười thoải mái
Và ca hát vang lừng
Biết đã giúp một cuộc đời được dễ thở hơn
Vì mình đã làm đã sống…
Bạn ơi, như vậy là đã thành công!
(TS. Phùng Liên Đoàn dịch)
Tự Nguyện
(Thơ Trương Quốc Khánh)
Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Là người, tôi sẽ chết cho quê hương
Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm
Từ nam ra ngoài bắc báo tin nối liền
Là hoa, tôi nở tình yêu ban sớm
Cùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình
Là mây, theo làn gió tung bay khắp trời
Nghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lời
Là người, xin một lần khi nằm xuống
Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ
NGẪM ĐỜI
Thơ: Thanh Hùng
Cũng chỉ là vài chiếc lá nhẹ rơi
Làm ta thấy cả bầu trời hiu quạnh
Hôm nào đó lá còn xanh đỏng đảnh
Mà giờ đây đã vàng ánh lên rồi
Và con người cũng có thế mà thôi
Cứ trôi nổi…nổi trôi như dòng thác
Sống để thấy cõi đời nhiều đen bạc
Đối xử nhau như cỏ rác lạc loài
Sống trên đời xin đừng có phụ ai
Cười hôm trước ngày mai người cười lại
Đừng mặc định ai giàu là giàu mãi
Ai sa cơ thì phải chịu cúi đầu
Ngậm máu rồi miệng có sạch được đâu
Còn mang tiếng cơ cầu cho thêm mệt
Ngọc có giũa sẽ không còn tì vết
Nên sống sao để dứt hết muộn phiền
Hãy an lòng với cuộc sống hồn nhiên
Đừng mơ tưởng sống cho hiền đằm thắm
Tà và chính đâu có xa vạn dặm
Một đường tơ là vạch ngắm chánh tà.
CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CHUYẾN ĐI
Thơ: Thanh Hùng
Cuộc đời là những chuyến đi
Hợp tan…tan hợp níu ghì được đâu
Người vui thì bước qua cầu
Ai buồn lặng lẽ dòng châu tuôn dài
Khi mà khổ tận cam lai
Mới mong thấy được hùng tài đảm đương
Dù cho muôn nẻo dặm trường
Vẫn tìm cho được tình thương hài hòa
Cuộc đời ai trải gấm hoa
Để ta tiến bước chẳng nhòa lệ đau
Đôi khi lòng cũng nát nhàu
Nẻo trần lỡ để xa nhau mất rồi
Cuộc đời chẳng dễ phai phôi
Mất nhau mới hiểu bồi hồi luyến thương
Bởi do dâu bể khôn lường
Không tròn vẹn ý thành vương vấn lòng
Cuộc đời còn lắm long đong
Cho ta thấy được một vòng chuyến đi.
ĐỜI NGƯỜI ĐÂU MẤY LẦN VUI
Kiếp con người mỏng manh như là gió
Sống trên đời có được mấy lần vui
Sao phải đau mà không thể mỉm cười
Gắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ
Nếu có thể sao ta không làm thử
Để tâm hồn khắc hai chữ bình an
Cho đôi chân bước thanh thản nhẹ nhàng
Dù hướng đời có muôn ngàn đá sỏi
Biết nhận sai khi trót gây lầm lỗi
Người ghét ta cũng chớ vội oán hờn
Đừng để mình xem nặng nhẹ thiệt hơn
Thì lệ sẽ chẳng ướt sờn vai áo
Phải mạnh mẽ đương đầu cùng giông bão
Sống chỉ cần chốn nương náu mà thôi
Được cơm no áo ấm cũng vui rồi
Bởi dòng đời còn lắm người cơ nhỡ
Chốn dương gian chẳng qua là tạm bợ
Tiệc tàn rồi cũng trở lại hư vô
Hãy giữ gìn trân trọng mến thương nhau
Vì thời gian chẳng thể nào quay lại.
– Tùng trần-
QUÊN LÃNG
Hãy rũ bỏ những ngày đau khổ
Đến tương lai rạng rỡ nụ cười
Bình minh tỏa sáng muôn nơi
Sống sao cho thỏa ơn trời ban cho
Khi vấp ngã đừng lo bạn nhé
Hãy đứng lên bạn sẽ kiên cường
Nhìn về phía trước yêu thương
Mênh mông rộng lớn con đường mở ra
Nếu đã chót sa đà lầm lỗi
Hãy sửa sai khi chuyện vẫn còn
Bỏ qua không tính thiệt hơn
Lương tâm thanh thản cô đơn đẩy lùi
Xin đừng khóc vì sai lầm nữa
Một ngày gần cánh cửa rạng ngời
Kinh nghiệm ta có trong đời
Những ngày kế tiếp đẹp tươi muôn phần
Quên quá khứ làm thân hiện tại
Bao niềm vui sao phải đau buồn
Nước kia đâu có cạn nguồn
Đời người ta hãy luôn luôn mỉm cười.
Thanh Hiếu
SUY NGẪM!
Làm người phải sống thẳng ngay
Đừng như con bướm đậu bay vô tình.
Sống sao thật với lòng mình
Đã hứa hẹn phải đinh ninh giữ lời.
Đừng đùa bỡn nhé bạn ơi
Lòng tin đâu phải trò chơi hão huyền
Nó như sợi chỉ nhân duyên
Kết tình bè bạn khắp miền gần xa.
Dối người người sẽ dối ta
Thế nên hãy sống thật thà thì hơn
Đừng như con cá thờn bơn
Suốt đời phải chịu tủi hờn đắng cay.
Một lời cảm ơn
Là con người cần có một tấm lòng
Để trải rộng trao cuộc đời trước mặt
Để ý chí luôn lớn hơn vật chất
Để chúng ta sống chân thật bên nhau
Nếu chẳng may ai hoạn nạn nơi đâu
Đừng nghĩ rằng tiền sẽ mua được hết
Đừng mặc cả bán cuộc đời, cái chết
Hãy nhớ: đồng tiền bạc trắng hơn vôi
Vật chất nào đổi được tấm lòng người
Giữa đời thường bon chen và gấp vội
Cầm bát cháo, khắc lời ông cha nói
Bước lên bờ lưu luyến bến đò xưa
Được ai giúp xin đừng quên gửi thưa
Một lời đáp là ngàn vàng cao giá
Cùng ánh mắt sẽ thay cho tất cả
Trước một tấm lòng ta hãy nhớ: Cảm ơn!
Đời Ngược Xuôi (Tùng Trần)
Nhưng ông trời thì lại cứ mỉa mai
Luôn mang đến những đắng cay hờn tủi
Có nhiều khi âm thầm tôi tự hỏi
Mình đã sai và lầm lỗi chỗ nào
Mà kéo dài theo năm tháng khổ đau
Bước chênh chao trên đường đời mấp mé
Kiếp nổi trôi bước chân trần cô lẻ
Chẳng biết mình rồi sẽ phải về đâu
Hay bẽ bàng giữa nơi chốn bể dâu
Là số phận không thể nào thoát được
Nên dẫu có bốn ba đời xuôi ngược
Mãi chỉ là dòng nước mắt tuôn rơi.
Treo không lời ngỏ (Jacaranda)
Khói sương giăng… mờ theo bóng ngả
Như ta chừ tóc đã lần phai
Tâm tư lưu dấu ưu hoài
Nhìn theo cánh nhạn lạc loài khúc thi
Trăng cao chuốc sầu bi vàng úa
Đỉnh cuộc đời buồn tựa lá rơi
Bài thơ viết chẳng thành lời
Câu từ nhạt nhẽo sao vơi được lòng
Thôi xếp bút… treo không lời ngỏ
Đôi dòng đời vò võ riêng mang
Ngược tìm quá khứ… hơi tàn
Canh khuya ai điểm… sầu lan kiếp người.
Thơ cuộc đời bạc bẽo
Cuộc đời của mỗi con người là không giống nhau. Cuộc đời đầy những vấp ngã và bất hạnh khiến khiến cho bạn cảm thấy chán nản và cô đơn lạc lõng. Hãy trải lòng mình với những bài thơ cuộc đời bạc bẽo được chúng tôi tổng hợp dưới đây. Hãy mạnh mẽ và bước tiếp bởi cuộc sống sẽ có ngọt bùi đắng cay.
AI RỒI CŨNG PHẢI CHẾT
Cứ vui đừng buồn nghĩ suy
Ai rồi cũng phải ra đi vĩnh viễn
Ta cười người khóc đưa tiễn
Cuộc đời như cuốn từ điển đã hết
Đó là trang cuối đoạn kết
Hết kiếp tới số phải chết mà thôi
Dù đời bạc bẽo như vôi
Dù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đời
Ta đừng hờn trách ông trời
Mà hãy sống vui hết đời tạo hóa
Duyên lỡ
Lặng lẽ sầu thương biển ái tàn
Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian
Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán
Ghép mảnh duyên bèo phận tủi than
Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát
Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn
Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến
Muốn được bình an ước cũng tan.
XÓT XA
Cuộc đời số phận rủi may
Nào ai có muốn đọa đày xác thân
Sinh ra ở cõi dương trần
Nhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi
Đời như nước chảy bèo trôi
Lang thang khổ cực bao lời đắng cay
Xin ăn từng bữa qua ngày
Xót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!
CUỘC ĐỜI
Cuộc đời như buổi chợ chiều
Đời người tan hợp dập dìu mây bay
Yêu thương tay nắm lấy tay
Đừng vì cuộc sống, đổi thay chính mình.
Cuộc đời quý nhất chữ tình
Vui buồn vẫn sống như mình hôm nay
Dù đời luôn đổi luôn thay
Giữ tâm chánh niệm thẳng ngay giữa đời.
Thế gian cần lắm tình người
Sẻ chia nhân ái nụ cười thơ ngây
Đạo Đời chân lý xưa nay
Chung tay bồi đắp dựng xây cuộc đời.
MỘT CUỘC ĐỜI BẤT HẠNH
Nó đang nhìn vũng nước như cuộc đời phía trước
Chỉ là bóng in trên mặt nước loang lổ kiếp đời trôi
Chỉ có mong manh ôi tâm sự hao gầy
Biết ai chia sớt cho đầy niềm khao khát
Những khát khao tầm thường vẫn là mất mác
Nói làm gì khi hạt lệ rớt xác xơ đời
Vẫn thiếu tình thương và thiếu cả tình người
Mong bắt gặp nụ cười người đồng cãm…
Đang tìm một cái gì như là tia hy vọng
Có ai làm rớt trong rung động của trái tim
Vẫn mãi mê tìm kiếm thật im lìm
Tình người đó vẫn là đêm dài vô tận…
ĐỜI HƯ THỰC
Bình minh nơi xứ lạ xa quê
Màu hồng tím mờ mờ hư ảo
Đời là giấc mộng dài mơ dạo
Để một ngày về cõi hư vô…
Mặt trời lên cảnh hiện đời phô…
Bóng thời gian vào mồ dĩ vãng
Tình, cơm áo gạo tiền…bảng lảng
Đời vẫn còn hơi thở trần gian…
MỘT CUỘC ĐỜI
Đời người như ngọn gió thu
Thoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trời
Sớm mai sương đọng hoa cười
Nắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa
Chiều tàn xối xả cơn mưa
Đêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầu
Heo may vội vã canh thâu
Chập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng
Hiên nhà lành lạnh gió đông
Rít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..
Một đời sống để thương yêu
Tránh gây phiền phức, làm điều không hay
Cho dù nhanh chậm tháng ngày
Ra đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàng
Xác thân rồi cũng sẽ tan
Người trần không trách, không bàn về ta.
CÓ LÚC
Có lúc vẩn vơ ngồi hát
Ngậm ngùi ngày tháng đi qua
Dĩ vãng rớt trong lơ đãng
Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa
Có lúc ngây ngô im lặng
Dõi theo ký ức một thời
Tình yêu hư hao, tan vỡ
Cõi lòng nức nẻ rụng rơi
Có lúc thẫn thờ hiên vắng
Mộng mơ đã cất cánh bay
Tương lai dường như chán nản
Tìm chi giây phút miệt mài
Có lúc âm thầm nhung nhớ
Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi
Bỗng dưng tim òa nức nở
Vuột tay ngày cũ qua rồi
THÓI ĐỜI ĐIÊU NGOA
Ô hay ! một kiếp con người
Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa
Ai là bè bạn với ta
Đắng cay, chia sẻ mới là tình thân
Đến khi vướng cảnh nợ nần
Ví thiu, túi rám mình cần họ quên !
Bè bạn như cái bấc đèn
Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang
Giàu sang, vẻ mặt khoe khoang
Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu ?
Sông có chỗ cạn chỗ sâu
Biển mênh mông biển biết đâu lòng người
Có tiền kẻ nịnh người chơi
Hết tiền lúi húi đơn côi một mình
Bè thì cạn máng ráo tình
Còn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.
THÓI ĐỜI
Cuộc đời như thước phim dài
Người đời họ diễn, thiên tài nhập vai
Biết rằng diễn xuất rất hài
Nhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra
Lòng người hai mặt thôi mà
Cuộc đời là thế, chẳng thà để xem
Trước mặt không ngớt lời khen
Sau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời
Buồn thay cái thói ở đời
Miệng đời là thế, những lời dèm pha
Tiểu nhân ganh ghét thôi mà
Thôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem.
RĂN TA
Bao nhiêu thế sự ở đời
Buồn vui – sướng khổ – khóc cười – hơn thua
Ngẫm suy sống được vẹn vừa
Lương tâm chẳng thể bán mua bằng tiền
Nhưng đời vật chất đảo điên
Bao nhiêu cám dỗ gắn liền thân ta
Người nào kiên định vượt qua !?
Không thì sa ngã quỷ ma kéo về
Có người chìm đắm si mê
Vô tư tận hưởng hả hê chẳng màng
Biết đâu xa lắm niết bàn
Chân như lạc mất hướng đàng ngục lôi
Giật mình một kiếp người trôi
Thì ai cũng phải phủi rồi trần gian
Con người nghiệp nợ đa đoan
Sao khi nhắm mắt vẫn còn tiếng thơm
Tình nồng nghĩa đượm ta ươm
Ngày sau nhặt nhạnh tinh tươm đóa tình
Bao nhiêu vật chất phù sinh
Chỉ là một khối vô minh xa mờ
Mượn câu lục bát đề thơ
Răn ta , răn những dại khờ thế nhân
Sống vui trên nẻo đường trần
Giữ tâm trong sáng vạn lần khó thay.
ĐỜI
Dòng đời hối hả bon chen
Con người đổi trắng thay đen mấy hồi
Sống vì danh lợi mà thôi
Đời là danh nghĩa cái nôi tội tình
Ai ai cũng nghĩ cho mình
Mấy ai bị chửi lặng thinh hiền từ
Cái tôi cứ giữ khư khư
Thương người đối đãi nhân từ, mấy ai?
Còn không? người tự biết sai
Ăn năn hối lỗi…mới tài thánh nhân
Ở đời danh nghĩa người thân
Đằng sau tính toán bất cần là ai
Đời là một kiếp đầu thai
Làm người sửa chữa nhưng ai sẽ làm
Hay là càng lợi càng tham
Hữu danh vô thực tự làm khổ nhau
Đời là một kiếp thương đau
Đời này nối tiếp đời sau tội tình.
BẤT CÔNG
Lực bất đành tâm lại chửi thề
Cũng vì xã hội lắm nhiêu khê
Người ăn chẳng hết rồi đem vứt
Kẻ kiếm không ra lại nhặt về
Ngó cảnh bất công mà nẫu ruột
Trông phường vô lí thấy đau mề
Thà đui chẳng biết thời cũng kệ
Bốn Phương Chìm Nổi
Con biết thân con phận lạc loài
Cam đành chấp nhận số mà thôi
Bốn Phương Chìm Nổi như mây khói
Mặc tình giông gió cuốn đùa trôi.
Bốn Phương Chìm Nổi con nào dám,
Trách Trời hay tạo Hóa bất công.
Đời con như thuyền trong cơn sóng
Vùi dập tơi bời giữa biển Đông.
Bốn Phương Chìm Nổi lắm long đong
Nay còn chút tâm tình ước mong:
Sao cho tất cả đều được phước
Trải một kiếp người TÂM trắng trong.
KIẾP PHỤ NỮ
Có những bức xúc chẳng nói ra đây được
Bởi vô tình thành quy luật của đất trời (?)
Có những thiệt thòi chẳng ai chịu nhìn thấy
Kể cả Ông Trời cũng ngoảnh mặt ngó lơ
Ngày Phụ Nữ – ôi tôn vinh người Phụ Nữ
Mép môi nào đưa đẩy… ôi, khéo đẩy đưa
Trong sâu thẳm ngàn… ngàn lần Phụ Nữ chịu
Gánh nặng không tên…đàn ông vẫn chưa vừa (*)
Họ thiệt thòi trong bản năng và bản ngã (**)
Thực tế rõ ràng, ai được, mất hơn ai ?
Trời sinh ra, mỗi người riêng một bản thể (***)
Ông trời già đặt để thật quá là sai….!
Luật công bằng từ đâu, chẳng bao giờ thấy ?
Chỉ thấy sờ sờ những tình huống bất công
Người Phụ Nữ cũng đầu đen và máu đỏ
Sao luôn luôn phải lép vế với người chồng ?
Này em hỡi, kiếp sau đừng làm Phụ Nữ !
Để anh không còn là một kẻ bất công
Lúc em muốn mà anh vô tình không biết
Em sẽ thiệt thòi, chăn chiếu lại trống không…!
XÓT XA
Ông trời sao quá nỡ bất công?
Nỡ gieo cay đắng xót thương lòng
Đời bao ngang trái nghe đau đớn
Xa cách muôn trùng mọi ước mong
Thắt chặt đời này trong bóng tối
Làm sao thoát khỏi kiếp long đong?
Làm sao thoát khỏi đời ngang trái?
Giúp phận cơ hàn thỏa ước mong.
Trên đây là tổng hợp những bài thơ về cuộc sống hay nhất mà chúng tôi gửi đến bạn đọc để có được những tham khảo hữu ích. Bởi cuộc sống muôn màu muôn vẻ, có những lúc bạn sẽ phải vượt qua những thử thách khó khăn để thành công bởi vậy đừng bao giờ nản chí mà hãy mạnh mẽ, nỗ lực hướng đến điều tích cực nhé!