Chùm thơ viết về áo dài trắng gợi những ký ức học trò ngây ngô
Tuổi học trò gắn liền với những tà áo dài trắng và đó cũng chính là lý do những bài thơ về áo dài trắng lại phổ biến đến vậy. Đó là một thời hồn nhiên đầy ngây ngô với những rung động đầu đời. Nếu hoa phượng tượng trưng cho mái trường, vào khoảnh khắc chia xa thì với áo dài trắng càng làm con người ta thêm phần ngẩn ngơ. Bên cạnh đó màu áo này cũng chính là màu tượng trưng cho vẻ đẹp của người thiếu nữ.
Thời áo trắng – Thiên Nhất Phương
Này cô bé còn mơ thời áo trắng
Khúc khích cười sao lại ngó bâng quơ
Để trời đêm chỉ toàn ánh sao mờ
Hồn tập tễnh làm thơ thời mới lớn
Này cô bé có bước chân chim sáo
Đang vui cười sao bỗng bặt im ngay
Để đưòng về sao nhiều lá me bay
Tà áo trắng như là bao cánh bướm
Này cô bé mái tóc dài tha thướt
Kẹp bồng bềnh trói buộc mảnh tình si
Đang cười vui sao bỗng chớp hàng mi
Hồn phiêu bạc bỗng thành mây viễn xứ
Này cô nhỏ… sao lại nghiêng vành nón
Để vô tình mây trắng vẩn vơ bay
Giận ai đâu… sao lại lỡ thở dài
Thơ viết mãi vẫn chưa vào cung bậc
Này cô nhỏ… có còn hay hờn dỗi
Tóc buông dài vương sợi nhớ tương tư…
Chút tình đầu – Đỗ Trung Quân
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay…
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
Có những nỗi buồn tưởng đã ngủ yên
Có những nỗi buồn tưởng đã ngủ yên
Nhưng cứ thao thức mãi trong tiềm thức
Bài thơ xưa bỏ quên trong kí ức
Phải chăng là nỗi buồn tuổi hai mươi
Có chút ngây thơ trong những tiếng cười
Tình yêu không là suy tính thiệt hơn
Yêu thật nhiều mà vẫn thấy cô đơn
Trang giấy trắng viết đầy tên nỗi nhớ
Có những bài thơ nửa chừng dang dở
Sao vẫn còn ảo vọng tuổi hai mươi
Giữ trong tim giọng nói tiếng ai cười
Như bảo vật là niềm đau chôn giấu
Có những muộn phiền cứ mãi gọi tên
Khi tất cả chỉ còn là trống vắng
Bài thơ xưa của một thời áo trắng
Bây giờ đọc lại thấy mình ngây ngô
Một thời áo trắng – Nguyễn Ngọc
Thời áo trắng tháng ngày xưa cũ
Mộng trong mơ ấp ủ học đường
Vào thu lá úa dặm trường
Thơ ngây xa thẳm má hường nhạt phai
Còn đâu nữa áo dài ngày trước
Nhặt lá vàng lướt thướt u buồn
Để hồn e ấp mây tuôn
Một thời ngây dại sao luôn nhớ hoài
Nữ sinh hỡi ngồi ngoài sông đó
Chờ đợi ai đến ngỏ lời yêu
Đêm về uớc mộng thật nhiều
Mai vào lớp học còn phiêu chữ tình
Rằng cảm tác qua hình minh hoạ
Thêm vần thơ thành quả bài này
Vài câu song thất tỏ bày
Chung vui bạn hữu sáng ngày bên nhau
Thế giới ảo trước sau như một
Mối chân tình thắt cột tim yêu
Mộng về thơ tả đôi điều
Hình thơ gói trọn phiêu diêu uớc nguyền…
Thời thơ dại trinh nguyên dáng ngọc
Biết bao là lửa bốc mộng mơ
Bây giờ xưa cũ xa mờ
Nỗi niềm ký ức vào thơ nhớ về…
Xa lắc mùa thu – Trương Nam Hương
Em không đến mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay kí ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã
Nắng kí thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Tôi quá tuổi học trò từ ấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Một thời áo trắng – Trần Ánh Dương
Trong buổi chiều nhạt nắng
Nhẹ nhẹ gió heo may
Cuốn trôi từng chiếc lá
Mùa thu trong mắt nai
Em dịu dàng tha thướt
Thời áo trắng mộng mơ
Mắt long lanh trong biếc
Là cả một trời thơ
Lời tỏ tình sao khó
Nói mãi chẳng thành câu
Len lén nhìn sang đó
Vô tình mắt chạm nhau
Một thời ta nhút nhát
Một thời yêu ngu ngơ
Lần đầu tiên say đắm
Lặng buồn đêm bơ vơ…
Áo trắng ngày xưa – Minh Tường
Đêm vắng lang thang tìm ký ức
Phố buồn trở giấc thức cùng ai
Gõ tên trường cũ tôi tìm kiếm
Chút kỷ niệm buồn dẫu đã phai
Trường cũ hiện về trên cửa sổ
Phượng hồng, áo trắng vẫn đầy sân
Bóng ai thấp thoáng như thầy cũ
Nỗi nhớ ngày xưa bỗng thật gần
Mái tóc của thầy giờ đã bạc
Sợi còn, sợi mất, sợi cô đơn
Ngày tôi rời lớp thầy còn trẻ
Giờ bóng thầy đang ở cuối đường
Gió đã theo về tận chốn xa
Thời gian phong kín tháng năm qua
Mái trường rêu phủ màu hoang phế
Tôi biết tìm đâu tuổi ngọc ngà..?
Áo trắng còn thương tuổi học trò
Đường xưa in dấu vết ngây thơ
Bao năm xa cách còn chưa nhạt
Màu áo vương đầy tuổi mộng mơ.
Áo trắng học trò
Áo trắng học trò tuổi trắng trong
Thêu hoa dệt gấm ngát hương lòng
Em về qua phố chiều phai nắng
Tóc gió nghiêng che má ửng hồng
Áo trắng em bay giữa phố phường
Lòng em chưa để một tơ vương
Hoa rơi từng cánh trên đường vắng
Hoa tỏa hương hay em tỏa hương?
Áo trắng em bay giữa nắng chiều
Lòng em đã vướng bận thương yêu
Sóng tình vùi lấp con tim nhỏ
Đã ngẩn ngơ hồn dệt mộng yêu?
Tà áo em bay cuối nẻo đường
Khuất rồi lối tắt lấp người thương
Đường đời đâu dễ duyên tương ngộ
Một phút xao lòng mãi vấn vương.
Một thời áo trắng đã xa
Mười sáu tuổi thuở hồn nhiên trong sáng
Áo trắng ngần thêm duyên dáng ngây thơ
Ngày hai buổi đến trường…những mộng mơ
Tương lai đã mở ra chờ trước mặt
Ngày xưa đó…nhớ về càng se thắt
Tiếng ve ngân, lòng̣ ai cắt nghẹn ngào
Ôi mái trường bạn bè cũ…chốn nao
Vắng xa để mỗi Hè xao xuyến dạ
Tà áo trắng, đơn sơ…mà đẹp lạ
Tuổi học trò là tất cả trong tôi
Mãi trong tim dù biết đã xa vời
Vẫn luôn nhớ dẫu đường đời rẽ hướng
Hè lại đến bùi ngùi trông cánh phượng
Kỷ niệm về hồn mộng tưởng đắm say
Ước mơ tàn theo năm tháng đổi thay
Tiếng ve khóc nỉ non hay lệ đổ.
Áo trắng học trò
Tháng ba về tung bay tà áo trắng
Gửi tâm tình theo vạt nắng ban mai
Học trò ơi nay đẹp lắm trang đài
Cùng vẫy gọi đón tương lai rộng mở
Ta đi trong một chiều xuân niềm nở
Gửi tình yêu vào nỗi nhớ mông lung
Ngày tan trường chúng mình bước đi cùng
Giấc mơ đẹp nơi tương phùng bạn hữu
Nếu rời xa bạn ơi đừng nũng nịu
Giờ chia tay gửi trìu mến vào tim
Để nhớ nhung cho ta phải đi tìm
Tà áo trắng nay lim dim niềm nhớ
Học trò ơi nay sao không bày tỏ
Tấm lòng trân có lẽ nhớ khôn nguôi
Ngày chia tay cũng sẽ sắp đến rồi
Rất đắm đuối áo tinh khôi một thuở.
Thời áo trắng
Thuở xưa áo trắng mộng mơ
Bên nhau trao gửi vần thơ học trò
Cùng chung trên một chuyến đò
Bến sông năm ấy câu hò mênh mang
Tuổi thần tiên thật mơ màng
Để bao nỗi nhớ mênh mang bên cầu
Cao cao khung cửa muôn màu
Quên làm sao được tình đầu thuở xưa
Hôm nào em đứng dưới mưa
Mãi chờ mãi đợi ai đưa mình về
Trường kia lối cũ câu thề
Một trời phượng nở đường quê thuở nào
Một thời thơ mộng biết bao
Nam thanh nữ tú ngọt ngào dễ thương
Phượng ơi cháy đỏ sân trường
Cùng nhau đi tiếp con đường tương lai.
Một thời áo trắng
Gặp lại em ngược hướng giữa dòng đời.
Anh chợt nhớ về một thời áo trắng.
Mái tóc dài nụ cười em toả nắng.
Nhớ ánh mắt mình thầm lặng trao nhau.
Khi chia tay chưa kịp nói một câu.
Mối tình khờ anh chôn sâu trong dạ.
Nay tình cờ gặp nhau nơi xứ lạ.
Ký ức quay về nhớ quá không quên.
Thuở mười lăm ta chung sách chung đèn.
Vui tới trường ngồi kề bên chung lớp.
Vai sánh vai trên con đường bóng rợp.
Ngắm chim chuyền cành ca hót líu lo.
Mãi không quên ngày ấy thuở học trò.
Ước một lần cho tuổi thơ quay lại.
Chưa chia ly để mình bên nhau mãi.
Duyên thắm màu như hoa cải vàng bông.
Em chưa lên đò ngày ấy sang sông.
Anh là chàng trai trắng trong chưa vợ.
Trời se tơ cho mình nên duyên nợ.
Tình thắm màu như hoa nở mùa xuân.
Tuổi học trò
Ai cũng có tình dại khờ để nhớ
Tuổi học trò còn đó những ước mơ
Nhặt phượng hồng ghép vội mấy vần thơ
Ngơ ngẩn đợi sau những giờ tan lớp
Hàng phượng vĩ nghiêng mình che bóng rợp
Tiếng ve ngân bản hợp xướng tình đầu
Lời tỏ tình lưu trong vở từ lâu
Không dám trao ướt lem màu mực tím
Gói tâm tư ôm nỗi niềm phong kín
Nhớ thương thầm tà áo trắng thơ ngây
Mối tình đầu đành trôi theo gió mây
Dòng lưu bút còn đây em nào thấy
Bao năm qua theo dòng đời xô đẩy
Phút ban đầu đâu dễ mấy ai quên
Cây phượng già vẫn còn khắc hàng tên
Tuổi học trò êm đềm còn đâu nữa..!
Chùm thơ viết về áo dài Huế với màu tím mộng mơ và trữ tình
Người con gái Huế được đặc trưng bởi màu áo tím, và đây cũng chính là nguồn cảm hứng để viết lến các bài thơ về áo dài Huế. Ở đó ta cảm nhận được một cái gì đó rất Huế, rất mộng mơ. Một mảnh đất với sự trữ tình, thủy chung son sắt. Chính những bài thơ về áo dài Huế đã làm con người ta thêm yêu và thêm quý mảnh đất này.
Áo dài ơi
Em như cánh bướm dễ thương
Áo dài tím Huế vấn vương gợi tình
Bóng hồng lưu luyến lung linh
Dịu dàng tha thướt đẹp xinh ngàn đời
Tung bay trước gió buông lơi
Yểu điệu tà áo em ơi ngỡ ngàng
Cõi yêu hồn phách bao chàng
Thẹn thùng duyên dáng che ngang má hồng
Sợi tinh khiết trải mềm cong
Say tình mộng ảo êm trong sắc màu
Trinh nguyên ngây ngất xuyến xao
Nuốt từng cảm xúc tuôn trào áng thơ
Hồn tôi thi sĩ mộng mơ
Tinh khôi áo trắng tuổi thơ học trò
Vô tư trong sáng chẳng lo
Qua rồi cái tuổi thập thò chớm yêu
Vấn vương chưa dám lời nhiều
Tình xưa lưu giữ bao điều ngẩn ngơ
Hè về hồn mãi thẩn thờ
Tiếng ve nức nở vu vơ nhớ hoài …
Tím Huế
Anh tìm Huế nơi nắng chiều lịm tắt
Nắng chiều tà hiu hắt cố đô xưa
Dòng Hương xanh màu mắt em kỷ niệm
Anh tìm Huế của những buổi chiều mưa
Tà áo tím, trót thương tà áo tím
Nón ai nghiêng hờ hững đứng giữa dòng
Mắt lệ buồn rơi mấy nhịp cầu cong
Hơn đôi lần cố đô sầu môi mắt
Anh về Huế tìm dáng em không thấy
Thẫn thờ tìm, thờ thẫn, thuở em xinh
Ai quên ai đất Thần Kinh rêu phủ
Khói thuốc anh hư ảo tựa dáng hình
Ơi áo tím, ơi nón nghiêng chiều nắng
Hỡi đông phong, hỡi héo hắt thu sầu
Này Tràng Tiền, này tiếng chuông Thiên Mụ
Em gái cố đô đã lạc về đâu?
Em là Huế hay Huế anh trong ấy
Hương Giang trôi hay làn tóc em anh
Thôi tiễn biệt rồi ngóng chờ trong Huế
Anh vẫn tìm em của những ngày xanh…
Rất Huế
Giữ chút gì rất Huế đi em
Nét duyên là trời đất giao hoà
Dẫu xa một thời anh gặp lại
Vẫn được nhìn em say lá hoa
Giữ chút gì rất Huế hiền ngoan
Thề nguyện ai có cắt tóc dài
Làm sao gió thổi cho bay tóc
Và suốt mùa đông lạnh se vai
Giữ chút gì rất Huế mặn mà
Dạ thưa ngọt lịm ai mê say
Em đi gót nhẹ xanh hồn cỏ
Và hơi thở mềm sương khói bay
Giữ chút gì rất Huế trang đài
Nón nghiêng bóng nắng dáng thơ ngây
Gặp anh, nón hỡi đừng nghiêng xuống
Cho anh trông mắt ngọc mày ngài
Giữ chút gì rất Huế dịu dàng
Áo trắng hai tà chắp cánh thơ
Em như lụa mỏng bay trong phố
Một chiều sương trắng ngỡ như mơ
Dẫu em rất Huế tự bao giờ
Đừng để lòng như cung điện xưa
Đừng cho anh suốt đời đứng đợi
Trước cấm thành gọi chẳng ai thưa.
Màu tím Huế – Nguyễn Bính
Thôi thế là em cách biệt rồi!
Đường đi mỗi bước lại xa xôi
Tim tím rừng chiều, tim tím núi
Tim tím chiều hôm, tim tím mai
Ban chiều tim tím nhớ mong nhau
Đêm tối kìa em tím rất nhiều
Anh cúi xuống hôn màu tím giấy
Thư về em, tím nét thương đau
Mai mốt rồi đây lầm cát bụi
Anh lại đường xa trải kiếp người
Tim tím rừng chiều, tim tím núi
Chiều hôm nhiều tím thế em ơi!
Theo Anh về Huế
Em anh ơi? Theo anh về xứ Huế!
Xứ bao năm mắt quế với môi trầm
Đóa sen hồng đẹp dưới đợt mưa râm
Hàng phượng vỹ dầm mình qua mùa lũ
Quên đi nhé, chuyện ngày xưa đã cũ
Huế chờ em nghiêng tà áo thờ ơ
Như Quỳnh lưu khoe sắc dưới trăng mờ
Tiếng duyên dáng của nàng thơ đất Huế
Huế vẫn thế, bao đời nay vẫn thế
Hương Giang trôi, còn trôi mãi ngàn năm
Nhịp Tràng Tiền đâu còn quá xa xăm?
Em anh ơi, em có về xứ Huế?!
Huế mờ sương
Có một Huế mờ sương trong kỷ niệm
Nước sông Hương xanh tận đáy chân trời
Một tiếng dạ! Thoáng nghe lòng xao xuyến
Tà áo dài tha thướt ướt hoàng hôn.
Có một Huế dịu dàng trầm mặc như tranh
Sao tiếng sóng ở trong lòng cứ vỗ?
Nếu không có dòng Hương, thuyền em qua Bạch Hổ
Xuôi Trường Tiền còn đâu nữa Huế thơ?
Huế của em có Núi Ngự, Nam Giao
Những thành quách, đài rêu phong lịch sử
Làn mây bạc bay ngang trời Thượng Tứ
Biêng biếc dòng Hương xanh điệu mái nhì.
Nhưng ngàn đời Huế vẫn cứ mộng mơ
Vẫn còn mãi trong tôi, một tình yêu dịu ngọt
Có một Huế nắng vàng như mật rót
Một trời nắng miền Trung đến Huế cũng xiêu lòng.
Tím Huế – Ngọc Cẩn
Đã có lần thăm xứ huế mộng mơ
Mảnh đất thân thương còn nhớ hôm nào
Cô gái huế vẫn thướt tha tà áo
Thắm môi cười một màu tím thủy chung
Bên dòng sông hương những bước chập chùng
Thuyền giấy gấp thả trôi theo dòng nước
Tà áo tím dấu chân son rảo bước
Nét thanh tao nhẹ gót, mắt, môi cười
Nón bài thơ.. nghiêng che nụ cười tươi
Và giọng nói âm trầm sâu lắng là
Màu tím huế . ngàn xưa còn để lại
Đến bây giờ .và mãi mãi mai sau
Ta áo kia luôn giữ thắm một màu
Tím của huế ngàn sau luôn son sắc
Như tình ai kết tơ lòng bền chặt
Thoáng bồi hồi mơ mộng với huế yêu.
Trên đây là những bài thơ về áo dài đã được chúng tôi tuyển chọn và chia sẻ với bạn. Thông qua những bài thơ này chúng ta có thể cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của người con gái Việt trong tà áo dài duyên dáng. Và bây giờ hình ảnh này đã không còn gói gọn trong biên giới lãnh thổ nữa mà nó đã được mang ra quốc tế như là một biểu tượng và là nét độc đáo của văn hóa việt. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!